hắn cường bạo cô
xuất thân trong mái ấm gia đình có hoàn cảnh khó khăn bằng nghị lực vươn lên cô trở thành chuyên gia trang điểm nhưng gồm tính cách hơi ương bướng, cô còn ghé hầu hết kẻ tất cả tiền tính tình phong lưu.còn hắn thì đúng là mẫu bạn cô ghét vày hắn vốn là 1 trong những kẻ ăn uống chơi xa đọa, gặp gỡ siêu mẫu chỉ vì dục vọng và bản tính muốn chinh …
Sự đau buồn và tức giận của cô đã khiến sức mạnh của băng tuyết bùng nổ, những tên cướp biến thành băng rồi vỡ thành nhiều mảnh. WILD LEOPARD Cô là một trong những mỹ nữ đẹp nhất trong Tribe, là công chúa của tộc báo Orc. Vũ khí trong tay cô: Giáo Long Cốt - tượng trưng cho thợ săn đệ nhất trong Tribe.
Hắn từng cười nhạo Triệu Thân Đồ coi tình cảm như nhược điểm. Đối với Diệp Vô Oanh, nhược điểm là động lực để hắn biến càng cường, đến mức nhược điểm không còn là nhược điểm nữa. Đây là quan điểm chỉ có người đủ mạnh mẽ, đủ tự tin mới nghĩ đến. Trân trọng mạng sống không có nghĩa Diệp Vô Oanh sợ chết. Trái lại, hắn rất mạo hiểm, thích đánh cược.
Tiên hà phong bạo; Chương 430; Tiên hà phong bạo Chương 430: Thánh Cô Áo Đen. Có chút chủng tộc cường đại nghịch thiên cổ xưa, lực lượng huyết mạch sẽ nhiều đời kéo dài xuống dưới, trong đó còn sót lại một ít tin tức trí nhớ, chỉ có ở dưới điều kiện đặc
Hắn ta là một côn người rất tàn ác, mọi việc cô làm lúc nào cũng không vừa lòng hắn.Người ta thường nói lửa gần rơn lâu ngày cũng bén, tự lúc nào mà cô lại muốn dâng hiến bản thân mình đến hắn. Cô dùng mọi cách để quyến rũ hắn lên giường với mình.Nhưng sau
Who Is Halle Berry Dating Now.
Đọc truyện Tổng tài lạnh lùng cường bạo hợp đồng người yêu full full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Review Tổng tài lạnh lùng cường bạo hợp đồng người yêu full, Tổng tài lạnh lùng cường bạo ! hợp đồng người yêu full review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Nội dung truyện Tổng tài lạnh lùng cường bạo ! Hợp đồng người yêu của tác giả Mộng Linh – Trần Nguyệt Nhi tiến thẳng vào trong . Trước mặt cô là một trong số nam nhân vốn có vẻ bề ngoài khôi ngô , Gọn gàng , thanh lịch thuộc người cô thích thầm 3 năm khi cô chỉ là một trong số tập sự sinh của đơn vị . Nhưng ngày hôm nay hắn lại trông suy sụp , thời trang chẳng còn Gọn gàng như mọi ngày đến râu vẫn còn chưa cạo , dưới sàn là những sấp giấy nằm không gọn gàng thêm vài phụ thâni rượu lăn lốc . Nhìn thấy chình ảnh này trái tim cô nhói lên . Cô hít thở sâu đi đến bàn bố trí lại sách vở nói ” Em vừa đi công việc về thì nghe đơn vị vừa mới bên bờ vực đóng cửa ” Hắn thấy vậy trong người càng nhanh chóng hơn phải nghĩ phương pháp để cứu được cô . Lúc sau hắn bỏ súng trên tay xuống nhìn ả giả vờ nói ” Ánh Tuyết nếu mà tôi nói tôi từng chạnh lòng với cô thì cô có tin không ?” “Thật sao ?” – Ả nguồn gốc dao động lời hắn nói Dương Lục Phong chầm chậm tiến thêm từng bước nhỏ, tiếp tục công việc tấn công vào cảm mếm kể cả ” Thật !Vì em khiến cho tôi quên đi cô ta, vì sự bền chí của em khi mỗi ngày đều đến bên tôi yên ủi . Một người xinh đẹp mắt lại chân tình như em sao lại không khiến cho tôi biến chuyển ?” Tay ả cầm dao dần dần bỏ xuống đưa ánh mắt hắn ” Thế vì sao anh lại không chấp thuận em ?” ” Tại vì tôi Cảm Xúc chính mình mình không hề xứng với em , khi em là một trong số người con gái trong sạch , tôi thì lại có 1 đứa con chỉ sợ có ngày em sẽ bong khỏi cuộc đời của mình . Nên tôi cbọn họn cách lạnh nhạt để em bỏ cuộc”. ” Nếu anh nói em biết sớm hơn nữa thì mọi chuyện không như thế ” – Ả cảm động nói “Tất cả là lỗi của anh” ” Tại sao anh lại lấy đơn vị Ánh gia ?” Lúc này gần đúng cách hai bên chưa đến ba bước đi , hắn nhanh gọn. chạy vọt đến kéo Trần Nguyệt Nhi nhưng không ngờ phản quang của Ánh Tuyết quá tiên tiến kéo cô ngã về đằng sau té xuống vực Bạn có muốn đọc thêm truyện Mê tình loạn ý trần thanh vũ nguyễn mỹ Genres
Nam Diêu một thân bầy nhầy chất dịch nằm dưới thân tên Quốc, nó giờ đây vẫn còn sướng. Mặt mày phởn ra, nó vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Quốc rồi kiều mị nói. "Anh tuyệt quá, em chưa có cảm giác này bao giờ." Quốc cười khẽ, bàn tay hắn mân mê cặp mông cao vút của Nam Diêu. Hắn biết là cô đã có chồng rồi, cái cảm giác ngủ với vợ thằng khác thật tuyệt, đã vậy còn là con dâu của nhà họ Hạ danh tiếng. "Nếu em thích, lúc nào anh cũng có thể khiến em vui sướng như hôm nay." Nói xong Quốc lật ngược người Nam Diêu đang nằm ngửa kia lại, trực tiếp từ phía sau đi vào. Điện thoại trong túi xách của Nam Diêu liên tục vang lên, nhưng bây giờ dục vọng đã chiếm lĩnh toàn bộ trí óc và nhận thức của nó. Thế Nam ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh bất giác nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ ném điện thoại sang một bên rồi ngã người về phía sau ghế nhắm mắt lại. Vợ anh lại đi đàn đúm ở đâu rồi, cô ta làm gì anh không quản miễn đừng làm nhục mặt anh ảnh hưởng đến nhà họ Hạ là được. Môi anh bất giác nhếch lên cười nhạt, không biết là cười vì chuyện gì. Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, chỉ thấy anh nằm ngửa ra sau ghế tay vắt lên trán dưỡng thần. ... Sáng nay, Thế Luân nói muốn đến đón cô đi thử váy cưới. Mới tờ mờ sáng hắn đã đập cửa kêu gào, khiến cho Hải Ân phải vùng dậy chạy ra. "Này...mới sáng sớm anh bị chó dại nào cắn vậy?" Vừa thấy mặt hắn, Hải Ân đã sồn sồn cả lên, đứng chống nạnh chỉ thiếu điều lao vào cấu xé hắn ra. Hắn đang chuẩn bị mở miệng chửi lại thì lao ra giữ Hải Ân lại, liếc xéo hắn rồi cười cười dỗ dành cô bạn của mình. "Thôi thôi...tao làm đồ ăn sáng cho mày rồi đó, vào đánh đăng rồi ra ăn kẻo nguội." Hải Ân bĩu môi, hừ hừ trong cổ rồi đáp. "Nể tình vợ anh yêu thương tôi nên tôi đéo thèm chấp nữa!" "Cô lần sau bớt làm khổ vợ tôi lại đi!" Hải Ân không đáp mà le lưỡi trừng mắt cười đểu rồi xoay người bước đi, thấy thế hắn liền chạy lại ôm chầm lấy cô thơm lên má cô một cái rồi cọ cọ vào hõm vai cô. Hắn hít lấy hít để hương thơm trên người cô rồi trầm giọng nói. "Nhớ em quá, mà con mụ Hải Ân ở đây anh chả làm ăn được gì." Cô cười cười, đẩy người hắn ra rồi nói. "Làm ăn cái khỉ, bớt nói bậy đi..." "Có chuẩn bữa sáng cho anh đó." Hai mắt hắn sáng rực lên, cười ngây ngốc ở đó một hồi rồi chạy lại ăn bữa sáng. Cô đúng là hiểu hắn, biết hắn hay vội nên chẳng thèm ăn sáng liền cất công chuẩn bị nữa. Hải Ân rửa mặt xong cũng đi ra dùng bữa sáng, nó ăn đúng nhanh thoáng cái liền xong khiến cho cô và hắn đều phải ngước mắt nhìn. Hắn chép miệng khinh bỉ nói. "Mẹ nó, cô làm như ai bỏ đói cô thế." "Mày ăn gì nhanh vậy?" "Sáng nay có hẹn với bên tòa soạn mà quên mất, tao đi trước. Hai vợ chồng chọn váy cưới xong nhớ chụp tao xem." Hải lấy vội giấy ăn lau miệng, hấp chạy đi. Cô không nhịn được mà bật cười, lắc đầu không nói gì. Chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi hắn. "Mà sao thử áo cưới sớm thế? Mới gặp mặt hai bác hôm qua mà?" "Mẹ anh giục chứ anh có biết đâu, nhưng cũng hợp ý anh nên anh ừ luôn." Hắn vắt tay lên ghế, bộ dạng cà lơ phất phơ nhưng lại đẹp trai đến khó tả. Nghe hắn trả lời như thế cô cũng ậm ừ cho có rồi đem bát đĩa đi rửa sạch, nửa tiếng sau thì cùng hắn đến tiệm váy cưới. "Cô dâu đẹp quá..." Nhân viên trong quán không khỏi khen ngợi khi thấy cô mặc váy cưới bước ra. "Vợ tôi mà..." Hắn kiêu ngạo đáp. "Chú rể đẹp quá!" Lại là cô nhân viên. "Tôi biết!" Hắn đáp. "...." Ngày cưới được định vào một tháng sau, ba mẹ hắn bảo cô chỉ cần tới ngày là cưới thôi mọi việc đều do ông bà lo liệu sắp xếp. Nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc rồi, có một người chồng thương yêu hết mực lại có nhà chồng yêu quý bảo bọc mình thì còn gì bằng. Nhưng chung quy đó cũng là do cái phước đức mà mấy năm trước nhà cô cứu được người, bằng không đổi lại là người khác chắc cũng mệt mỏi lắm. ... Nam Diêu đến trưa mới quay trở về, trên người là bộ áo quần khác kín đáo hơn để che đi dấu vết mờ ám trên người mình. Lòng nó vừa sợ vừa vui sướng đến lạ, vừa về đến nhà đã nằm dài trên giường mà cười vui vẻ. Hôm nay Thế Nam không đi làm, anh từ phòng tắm bước ra thấy Nam Diêu nằm dài trên giường thì nhíu mày không vui hỏi. "Hôm qua em đi đâu?" Nam Diêu giật mình, ngồi bật dậy run run chột dạ trả lời. "Em...em đi chơi với bạn!" "Đi với bạn?" Thế Nam nheo mắt, nhìn nó như không tin. "Đúng vậy, anh không thì gọi Linh mà hỏi." Nam Diêu đáp, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người chồng mình. Thế Nam không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là thế nào, dù sao cũng sống chung hơn nữa năm ít nhiều cũng có chút tình cảm. Đây vợ anh qua đêm ở bên ngoài cũng chẳng thèm gọi một tiếng giờ về lại trả lời thế kia càng khiến anh không vui. Anh nheo mắt, nguy hiểm nhìn Nam Diêu. "Tắm rửa đi, theo tôi đi gặp bạn." Nói đặng anh bước đến phía tủ áo quần, quay lưng lại với Nam Diêu. Cứ tưởng đến đây là hết không ngờ anh lại nói tiếp. "Nhắc cho cô nhớ, giờ cô là gái đã có chồng là dâu nhà họ Hạ nên mong cô làm gì cũng suy nghĩ đừng để mất mặt chúng tôi." Câu nói này đúng là đi vào lòng người nào đó khiến người đó ngồi không yên, như kẻ bị bắt quả ta vậy. Nam Diêu cười trừ, nó đứng dậy ôm lấy Thế Nam từ phía sau mà vuốt ve. "Em biết mà, anh đừng lo." Thế Nam gỡ cánh tay đừng làm loạn trên ngực mình của Nam Diêu ra rồi lạnh nhạt nói. "Biết là tốt, cô đi thay đồ đi."
223 lượt thích / 3,035 lượt đọc Tác giả 秋刀鱼鱼 Nguồn truyện ZhihuĐề cử raw Meo Meo Editor Chíc BôngTruyện được edit chưa có sự đồng ý của tác giả gốc, vui lòng không đem bản edit đi nơi khác. - Văn án Theo đuổi Tạ Minh Trạch đến năm thứ tư, cuối cùng hắn cũng chịu đồng ý kết hôn với tôi. Nhưng vào ngày cưới, hắn lại vì bạch nguyệt quang mà đào hôn. Tôi xách váy đuổi theo, hắn nói "Ninh Nhan, em hiểu chuyện một chút đi, bây giờ cô ấy đang khó sinh ở bệnh viện, anh phải tới chăm sóc cô ấy, sau hôn lễ anh sẽ đền cho em." Bên tai truyền đến âm thanh thông báo "Đing đong! Nhiệm vụ thành công!" Tôi cười rạng rỡ rồi buông tay. Có thể bạn thích? [Edit/Đam mỹ] Cuộc chiến bảo vệ chung cư thây ma Kidoisme_Yuk 2,639 490 18 Tác giả Hải Kinh Lạc Edit KidoismeBìa đổi sau nhé mọi người … [NCTFANFIC] [MARKHYUCK]Mark Lee ngoại tình? Seolyoung 0 0 3 CP chính MarkHyuckCP phụ NoMin, JiChenThể loại hiện đại, sinh tử vănCảnh báo Bạn nào không thích sinh tử văn phanh lại vẫn kịp!!! Lee Haechan "Bọn tao sẽ ly hôn"… [Zosan] Một ngày bị trúng lời nguyền của Roronoa Zoro LinhLu683 0 0 1 Văn hơi dài, phần đầu câu chuyện lê thê, văn phong còn cứngCái chính là OTP cứng hơn kim cương ạ!!… [SKZ] -textfic- You are my everything❤ HDun12 3,780 449 35 Những con người lun iu thương nheo [ooc]❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤fic đầu tay của tui mọi người góp ý nhaaaaatui nghĩ là có khúc hơi xàm, bất hợp lí thì mọi người góp ý tui sửa nhaaaaa… [ andree × bray ] tình yêu kẹo bông btramcuti08 906 151 6 có hứng nên tuoi viết thuiiiii, dù hơi nghiệp dưlụy thế anh với thanh bảo vai o mắ thề mê cặp này vlontình yêu kẹo bông là tiêu đề fic, nhưng mà kẹo bông cũng sẽ tan trong nước nha mấy ghệ iu tan trong sự ác độc của con tg kkkkfic sẽ là nhiều short dựa trên idea của tuoi, chừng nào tuoi thấy tuoi đủ khả năng tuoi mới viết longfic từ những idea của fic này… Seoksoo Mày thử động vào Hong Jisoo xem mih_hyeon 4,227 445 34 -Hong Jisoo sao? Nghe bảo anh là một trong ba người đứng đầu tập đoàn đứng đầu Hàn Quốc thế lại còn"cực kỳ cực kỳ đẹp trai"rồi còn"siêu siêu giỏi".-Lee Seokmin cậu làm chỗ ảnh đúng không ? Anh ấy tuyệt vời như lời đồn đúng không?-Crazy boy. Nhưng là của tôi rồi không đến lượt mấy người đâu.… Vô Tình Yêu Em piggiee_chewe 1,979 148 19 Cũng chỉ là một chiếc fic nhỏ cho OTP… [ Soojun ] - Em Trai Thích Tôi! Mhrcyntg 101 17 4 " nhưng chúng ta là anh em mà "" điều này thì quan trọng gì? "" nhưng... "" chẳng nhưng nhị gì cả "" thích là thích "Đây chỉ là fanfic nên những chi tiết, cốt truyện đều là giả.… Song Quỳnh CoverNghe Nói Ngươi Là Tiểu Tam Duongtuyet123 588 155 30 Tác giả Thính NhứEditor IQ chương 1~ 73 🚫Bộ này nhân vật của Chế Châu đã có chồng,ly hôn 🚫…
CHƯƠNG 37 ĐỒ KHỐN, THẢ TÔI RA CHƯƠNG 37 ĐỒ KHỐN, THẢ TÔI RA Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới nhảy xuống giường, rồi nhích từng chút một đến chỗ chiếc bàn. Trên đó có một cái điện thoại nhỏ, cô phải gọi cho chị cô để hỏi rõ ràng. Còn một chút nữa là với tới được chiếc điện thoại rồi, nhưng đáng tiếc chỉ một chút xíu đó thôi mà cánh tay của Quách Thanh Tú cũng không thể vươn tới được. Sợi dây xích đã bị kéo căng hết cỡ, khiến cô không còn cách nào tiến lên phía trước được nữa. Quách Thanh Tú buồn bực gọi lớn “Có ai không?” Rất nhanh Dì Nguyễn đã đi vào. “Cô Quách, cô có gì dặn dò ạ?” “Cháu muốn gọi điện thoại, nhưng …” Quách Thanh Tú tức giận giằng sợi xích nói “Phiền dì giúp cháu tháo cái này ra.” Sắc mặt Dì Nguyễn không được dễ nhìn cho lắm, bà khổ tâm lắc đầu nói “Cô Quách, tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng tính khí của cậu chủ thì cô cũng biết rồi đấy. Nếu tôi thả cô ra thì cậu ấy sẽ giết tôi mất.” “Cháu hiểu rồi, vậy phiền dì với lấy cái điện thoại giúp cháu…” “Được ạ.” Dì Nguyễn đưa chiếc điện thoại đến chỗ Quách Thanh Tú, cô cảm kích nhìn bà cười nói “Cám ơn dì!” Dì Nguyễn dè dặt xua xua tay nói “Đừng khách sáo, cô gọi đi!” Quách Thanh Tú liền gọi cho Quách Hoàng Ngân. Nhưng điện thoại lại truyền đến âm thanh không liên lạc được. Chị, rốt cuộc chị đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại của em? Quách Thanh Tú đành ngắt điện thoại, ánh mắt cô dừng trên người của Dì Nguyễn “Dì Nguyễn, dì có thể nói cho cháu biết là chị cháu đang ở đâu được không?” “Chuyện này…” Sắc mặt bà khổ sở, không dám trả lời. “Dì Nguyễn, không sao đâu ạ. Dì chỉ cần nói cho cháu biết chị cháu không xảy ra chuyện gì đúng không?” Trong lòng cô vô cùng lo lắng. “Chuyện này thì tôi có thể nói cho cô Quách biết được, chị của cô đã không sao nữa rồi.” Lúc này Quách Thanh Tú mới thở phào một hơi. Chị, chỉ cần chị không sao là được rồi. Dì Nguyễn vẫn luôn ở bên cạnh chăm chú nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói gì đó lại thôi. “Cô Quách, có mấy lời này tôi không biết có nên nói ra hay không…” Dù thời gian cô ở cùng với Dì Nguyễn không quá lâu, nhưng Quách Thanh Tú có thể nhìn ra bà là một người phụ nữ trung tuổi có tấm lòng lương thiện, tốt hơn nhiều so với mấy người giúp việc khác. “Dì Nguyễn, dì ngồi xuống đi rồi từ từ nói…” Dì Nguyễn không dám ngồi xuống “Vậy tôi nói thẳng nhé ạ. Cô Quách, thật ra cậu chủ rất thích cô, lẽ nào cô không nhìn ra hay sao?” Hắn thích cô? Hắn rõ ràng còn nói với cô là Người nhà họ Quách đều đáng chết! Quách Thanh Tú cười khổ lắc đầu đáp “Dì Nguyễn, mấy lời này của dì cháu cũng rất muốn tin. Nhưng dì cũng thấy, anh ta đối xử như thế nào với cháu rồi mà.” Hắn đùa cợt với chị họ cô, rồi lại cường bạo cô, rồi còn dùng phương thức tàn bạo để giam lỏng cô. Thế này mà gọi là thích hay sao? Đúng, tên đàn ông như Lâm Việt Thịnh ngoài tâm lý biến thái ra còn có tính cách quái dị nữa, có trời mới biết là hắn sẽ lại làm ra mấy cái chuyện ngớ ngẩn gì. Trong mắt Dì Nguyễn có chút gượng gạo “Những gì cô vừa nói chúng ta đều đã thấy, nhưng trước giờ cậu chủ chưa từng giữ bất kỳ người phụ nữ nào qua đêm ở đây cả, hơn nữa còn là một khoảng thời gian dài như này. Cô xem đi, bữa ăn của cô hàng ngày, cậu chủ đều dặn dò chúng tôi phải làm nhiều món ăn đa dạng cho cô. Lúc cậu chủ đi còn dặn tôi đứng chờ ở cửa vì sợ cô nghĩ quẩn. Ha ha, dù tính cách của cậu chủ hơi xấu một chút, nhưng cậu ấy chưa từng quan tâm đến người phụ nữ nào giống như quan tâm cô Quách. Đây đã là một chuyện rất hiếm thấy rồi, haizz…” Quách Thanh Tú lặng lẽ nghe Dì Nguyễn nói, cô nhớ lại lần đầu tiên cô bị mắc kẹt ở trên một hòn đảo nhỏ ở Maldives. Lúc hắn nhìn thấy cô khi đó đã không màng tất thảy mà nhảy xuống nước, rồi còn lớn tiếng quở mắng cô với vẻ lo lắng sốt ruột… Lúc cô bị Lý Vi Vi tính kế hãm hại đẩy cô vào nhà giam, hắn đã không tiếc huy động toàn lực ra mặt giúp cô. Quách Thanh Tú cô không phải là động vật máu lạnh, tất cả những gì mà hắn làm, không phải là cô không để tâm mà hiểu cho. Nhưng toàn bộ những chuyện hắn làm đều dựa trên chuyện cô là tình nhân của hắn. Cô chỉ giống một con cún cưng của hắn thôi, tính cách bá đạo của hắn không cho phép ai chạm vào cô. Nhưng bản thân hắn thì có thể làm mọi điều tùy ý đối với cô. “Dì Nguyễn, cách này của anh ta cháu không sao tiếp nhận nổi, cháu cũng không thể lâu dài với anh ta được…” “Chà, cô Quách, tôi không nói mấy lời thừa thãi nữa. Nhưng rõ ràng cô biết tính cách của cậu ấy không tốt, vậy thì tại sao cô lại cứ đối chọi với cậu ấy thế? Như vậy không phải là tự chuốc khổ vào thân hay sao?” Nhìn dáng vẻ còn chưa tới hai mươi tuổi của Quách Thanh Tú, bà cảm thấy vô cùng thương xót cho cô. Cô bé này trông thì yếu đuối, nhưng tính cách lại rất quật cường, chỉ sợ là sẽ phải chịu khổ nhiều. “Ha ha, cảm ơn Dì Nguyễn. Cháu biết rồi, cháu có một chuyện muốn làm phiền dì chút ạ…” Quách Thanh Tú hạ thấp giọng nói. Dì Nguyễn ngạc nhiên nhìn cô “Cô nói đi.” “Dì có thể mua hộp thuốc đó cho cháu được không…” Quách Thanh Tú rất khổ não, bây giờ cô bị hắn trói lại rồi, đến thuốc tránh thai cũng chẳng cách nào đi mua được. “Không được, cô Quách, chuyện này tôi không dám làm đâu…” Dì Nguyễn lùi về sau một bước. “Hic, Dì Nguyễn, dì nghe cháu nói đã. Bây giờ cháu còn nhỏ, không thể có con được. Dì cũng biết mà, cháu và Lâm Việt Thịnh chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi. Có khi chưa đến một tháng nữa là đường ai nấy đi rồi, không lẽ dì lại trơ mắt nhìn cháu đi đến bệnh viện phá thai hay sao…” Quách Thanh Tú nói mà đáng thương vô cùng, nước mắt giàn giụa kéo lấy táy áo Dì Nguyễn không buông. Dì Nguyễn cuối cùng cũng động lòng. Được rồi, dù sao cậu chủ cũng không dặn là không được mua thuốc cho cô ấy. Bà khẽ gật đầu nói “Vậy cô Quách nhất định không được để cho cậu chủ biết được chuyện này nha!” “Vâng vâng, cháu cảm ơn dì nhiều lắm. Cháu biết dì là tốt nhất mà!” Quách Thanh Tú cười híp mắt. Suốt cả một ngày, Quách Thanh Tú đều đang nghiên cứu sợi dây xích đó, kết quả cuối cùng chính là không có cách nào tháo nó ra được cả. Quách Thanh Tú chăm chú suy nghĩ cả ngày trời, cô thấy những lời Dì Nguyễn nói cũng hơi có lý. Lâm Việt Thịnh là cái đồ não tàn, trên sách vở nói rằng tốt nhất là không được đối nghịch với người não tàn, nếu không thì hắn sẽ sử dụng kinh nghiệm não tàn phong phú để đánh bại bạn. Cách tốt nhất chính là đi đường vòng… Buổi chiều, thân hình đen một màu của Lâm Việt Thịnh xuất hiện ở cửa phòng. Hắn nới lỏng cả vạt trên cổ áo, rồi bước nhanh về phía Quách Thanh Tú. Hắn ngồi phịch lên sofa, ánh mắt đắc ý liếc nhìn cô. “Sao rồi? Mùi vị bị xích lại thích chứ?!” Quách Thanh Tú cố gắng nở ra một nụ cười gượng gạo “Ha ha, Tổng giám đốc Lâm làm việc nguyên ngày mệt rồi nhỉ? Có cần tôi đấm bóp cho không…” Lâm Việt Thịnh híp đôi mắt nguy hiểm lại, cô nhóc này lại định chơi cái trò quỷ gì đây? “Hầy, sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi quyết định nhận sai với anh…” Lâm Việt Thịnh đứng dậy khỏi ghế sofa, hắn giơ tay bắt lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, mỉa mai nói “Cô lại muốn chơi trò gì thế hả?” Quách Thanh Tú liên tục lắc đầu, vẫn cười hết mức nịnh nọt. Nội tâm cô thật ra đang không ngừng khinh bỉ chính mình. Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, tôi coi thường cô‼ Nhưng đứng dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu. Dám tiến dám lùi mới là anh hùng thực sự! “Không có không có, tôi đâu dám giở trò trước mặt ngài Tổng giám đốc anh minh thần võ chứ, như vậy không phải là tự rước lấy nhục nhã hay sao…” Lâm Việt Thịnh rất hứng thú nhìn cô, giọng hắn trầm thấp “Nói thử xem cô sai ở đâu?” “Ừm, tôi không nên coi những món quà mà anh tặng cho như rác rưởi rồi bán đi mất. Dù tôi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng cũng không nên phụ tâm huyết của ngài Tổng giám đốc đúng không…” Trong đôi mắt linh hoạt của Quách Thanh Tú ánh lên tia giảo hoạt. Bờ môi hoàn mỹ của Lâm Việt Thịnh luôn có ý cười châm biếm, ánh mắt thâm sâu của hắn nhuốm lên từng chút đắc ý. Chiêu trò của Quách Thanh Tú làm sao mà hắn không nhìn ra chứ. Nhưng một Quách Thanh Tú như bây giờ càng làm hắn động lòng hơn. Hắn thích cô phục tùng. “Tiếp đi…” “Khụ, sau này tôi sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa. Tôi nhất định sẽ trân trọng tâm ý của ngài Tổng giám đốc, tuyệt đối không dám giở trò gì nữa…” Quách Thanh Tú cười tới mức khóe miệng sắp co rút đến nơi. Xem ra làm diễn viên thật sự không dễ gì mà, phải duy trì nụ cười bất biến, khó chịu quá, khó chịu chết mất. “Ờ!” Lâm Việt Thịnh xoa cằm, ý cười trong đáy mắt khó che đậy. “Ừm, nhiều đấy. Vậy nếu đã làm sai rồi, thì cô định đền bù thế nào đây? Giá của chiếc xe đó là ba mươi ba tỷ…” Thật là gian trá, Quách Thanh Tú nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Tiền tiền tiền, chỗ tiền đó cô đã sớm tiêu hết sạch sành sanh rồi. Dù có lấy lại toàn bộ thì cũng chẳng thể nào mua lại được nữa. Cô giơ tay vuốt gương mặt đã cứng đờ của mình, để cho nụ cười giả dối của mình tiếp tục giữ được vẻ xán lạn. “Vậy đợi tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh được không?” Khóe môi Lâm Việt Thịnh cong lên đáp “Cần gì phải đợi lâu đến thế, bây giờ cô có thể trả tôi ngay được mà…” “Bây giờ tôi không có tiền đâu!” “Làm tình nhân của tôi một tháng, đợi tôi chơi chán rồi thì cô có thể đi. Chúng ta thanh toán xong xuôi…” “Chỉ làm tình nhân thôi?” Quách Thanh Tú dứt khoát vứt bỏ luôn tự tôn. Chỉ cần có thể rời khỏi tên khốn này, bắt cô ngồi trong nhà tù một tháng cô cũng đồng ý. “Đúng, sẽ làm một cô nhân tình tận chức tận trách, chứ không phải lén lén lút lút giống như trước.” “Ơ, thế thì?” “Bây giờ tôi đói rồi, cô đi nấu chút đồ ăn cho tôi đi!” Đáy mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên tia sáng phức tạp. Lẽ nào bây giờ làm tình nhân cũng phải kiểm tra chứng nhận tư cách mới được hay sao? Được rồi, chỉ có một tháng thôi. Cô có uất ức thế nào chăng nữa thì cũng chỉ có một tháng thôi mà. Quách Thanh Tú gật đầu lia lịa, rồi giơ tay mình lên lắc lắc sợi xích. Lâm Việt Thịnh lấy một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra giúp cô mở khóa. Quách Thanh Tú thầm mắng chửi trong lòng, tên khốn này thật là cẩn thận, chìa khóa còn mang theo bên mình. Lúc Quách Thanh Tú đi vào nhà bếp, Lâm Việt Thịnh ung dung đi theo phía sau cô. Nấu món gì được nhỉ‼ Dì Nguyễn ở trong nhà bếp, hai tay chắp lại mỉm cười đứng bên cạnh nói “Cô Quách, rau xanh ở đây, các loại thịt thì ở trong tủ lạnh. Không biết cô cần những nguyên liệu gì…” Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên nhìn Lâm Việt Thịnh đang nghiêng người dựa vào cửa bếp một cái, rồi quay đầu cười nói với Dì Nguyễn “Lấy cho cháu một ít thịt băm, rau hẹ, bắp cải, gừng, hành, tỏi, xì dầu và bột mỳ nữa ạ…” “Vâng vâng, có ngay đây!” Trong biệt thự nhà họ Lâm, phòng bếp mang kiến trúc mở, đồ làm bếp đều được đặt làm riêng từ Đức, nhìn vô cùng sang trọng, hơn nữa còn không dính lấy một hạt bụi… Dì Nguyễn nhanh chóng mang những thứ đồ mà Quách Thanh Tú yêu cầu, đặt lên kệ bếp cho cô. Quách Thanh Tú đưa tay cởi cái tạp dề trên eo của Dì Nguyễn xuống, rồi cười nói “Được rồi, bây giờ dì đi nghỉ trước đi ạ, để cháu làm!” Dì Nguyễn nhìn cô cười đáp “Cô Quách muốn làm bánh sủi cảo sao? Có cần cây lăn bột không?” “Cần ạ, nhà có không dì?” “Ôi, không có. Trước giờ cậu chủ chưa từng ăn sủi cảo.” “Tại sao ạ?” Quách Thanh Tú trông thấy sắc mặt Dì Nguyễn khẽ biến, liền thấy kỳ quái hỏi lại. Món cô làm giỏi nhất là sủi cảo, lúc nhỏ mẹ thường làm sủi cao cho cô ăn. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, cô đành tự học làm. Đáng tiếc là học nhiều năm rồi vẫn không thể làm giống mùi vị như mẹ cô được.
hắn cường bạo cô