vợ ơi anh xin lỗi anh sai rồi
Thể loại : Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại. Hình thức : Truyện chữ. Cập nhật lúc : 12/09/2022 19:59. Tình trạng : 590 / 592 Chapter. Lượt xem: 16226. Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! của tác giả Lãnh Nguyệt Băng. Cô cảm thấy căn biệt thự này chính là ác
Tác giả: Nguyễn Bích Hồng (caycodai) Nguồn: vn-zoom [Lời mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!] Tôi - một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi ko biết sau khi lập gia
Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! của tác giả Lãnh Nguyệt Băng. Cô cảm thấy căn biệt thự này chính là ác mộng, mỗi một ngày trôi qua ở đây đều là đau khổ và giày vò Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người đàn ông tàn nhẫn kia. Nhưng người kia bỗng nhiên nhận lỗi cùng
Ngụy Sở hoàn toàn không thèm để ý đến trò cười này, anh đưa tay hơi ôm lấy vai Tô Nhạc, tay kia đưa đĩa trái cây cho Tô Nhạc: "Vừa rồi em nói muốn ăn hoa quả, anh lấy cho em rồi này." Tô Nhạc cười cười, cầm lấy một miếng trái cây đưa vào miệng: "Cảm ơn."
Thấy phản ứng này của Tô Nhạc, anh lập tức biết, Tô Nhạc quan tâm tới Ngụy Sở, trong lòng càng thêm khó chịu: "Anh ghen tị với anh ta, chỉ là, em ở bên anh ta, quả thật sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh, Tô Nhạc, anh thiếu em một câu thật xin lỗi."
Who Is Halle Berry Dating Now. Đã đến lúc anh phải chấp nhận rằng mình xa nhauĐể từng ngày nổi nhớ ấy chẳng dày vò trong tâm tríPhải tập quên người trong suy nghĩNỗi buồn ơi xin hãy nguôi ngoaiĐến bên nhau rồi cách xa nhau có lẽ trời đã sắp bàyKhói mây bay mà ta vẫn chờNgày tháng qua ai có đâu ngờChỉ một lần nhẹ rời bàn tay đã vụt mất hạnh phúc suốt đờiNgười ơi chốn xa xôi, có hay một người vẫn đợiCớ sao vội vàng buông tay lãng quên lời thề có đôiTháng ngày dài nhìn khói thuốc bayĐắm mê chén men sầu miệt màiTrong cơn say anh ngỡ rằng người vẫn còn đâyNgười ơi có hay chăng, nhớ em bầu trời trống vắngVắng em khoảng thời gian trôi ngỡ như là đóng bangChỉ một lần quay lưng thế thôi đã lạc mất nhau tận một đờiĐôi tay anh không giữ được người là do anhHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum
Lời bài hát Bài Hát Vợ Ơi Anh Xin Lỗi Ca Sĩ Du Thiên Thể Loại Lời Bài Hát Nhạc Trẻ Bài hát Vợ Ơi Anh Xin Lỗi – Du Thiên Khi ta gần bên anh không cho em được gì. Ngoài những sầu lo bôn ba ngày đêm. Ngày em phải thức mỗi lúc trăng mờ. Khi ánh bình minh đang dần lên tận đến đêm em mới về. Vợ yêu ơi anh xin lỗi người nhé! Vì những buồn đau anh mang đến em quá nhiều. Anh mong một lần, một lần thôi, được nói ra hết tất cả những gì. Mà bấy lâu nay chất chứa trong lòng anh. ĐK Anh đã nhận ra khi ta rời xa anh đã phải mất tất cả những gì. Mà anh đã có anh đã không giữ cho cuộc tình đôi ta mãi xanh. Để rồi khi hai ta cách xa anh mới nhận ra cũng đã muộn màng. Vợ yêu ơi anh chỉ mong em về bên anh. Anh mong ngày mai khi anh tỉnh giấc em luôn ở đây bên anh tươi cười. Dù cho gian khó anh vẫn không để người phải buồn đau. Vợ ơi hãy nhớ anh sẽ luôn yêu em và không đổi thay bao giờ. Vợ yêu ơi anh chỉ mong em về bên anh. Đăng bởiNghi Nguyễn Chia sẻ
Thủ tục ly hôn giữa Châu Dã và Mạc Nhẫn giải quyết nhanh chóng. Cô nhận được căn nhà tân hôn cùng 10% cổ phần công ty Mạc thị. Sân bay quốc trên xe lăng, cô thẫn thờ nhìn dòng người đông đúc, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì."Tiểu Dã, chúng ta đi thôi." Ngưu Phong phía sau nói."Mẹ không muốn đi với con thật sao?" Châu Dã nhìn sang mẹ lần cuối, ánh mắt lạnh nhạt không còn chút ánh sáng."Mẹ không đi." Tào Trúc Cơ lắc đầu mỉm cười, chịu đủ khổ cực nhiều năm như vậy để nhận lại được gì. Con gái bà thành ra thế này cũng là do sự nhu nhược của chính giờ bà muốn ở lại Châu gia không phải vì yêu Châu Tấn - bố cô nữa. Mà ở lại để giữ vị trí thừa kế duy nhất cho cô."Chuyến này đi không biết khi nào mới được gặp lại, mẹ giữ sức khỏe." Châu Dã gật đầu rồi để Ngưu Phong đẩy người đi vào phòng chờ, đến giờ cất cánh cũng đã là nửa đêm. Nhìn thành phố sáng đèn dần khuất sau những đám mây, bàn tay trắng nõn đặt trên chân siết chặt.…Từ lúc ký vào đơn ly hôn, Mạc Nhẫn chưa từng gặp lại cô. Cũng có lần trở về biệt thự để dọn đồ đi, nhưng ngoài mấy người giúp việc cũ ra thì không còn ai khác. Cô giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không ai có thể liên lạc được ty Mạc thị."Chào cô, tôi có thể giúp được gì cho cô?" Tiếp tân đứng tại bàn cúi đầu, nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp chào hỏi cô gái xinh đẹp trước mắt."Tôi muốn gặp Mạc Nhẫn." Cô gái tháo kính đen xuống, nhăn mày nói."Thái tiểu thư, cô đợi tôi một chút." Nữ tiếp tân nhận ra được cô gái này là ai liền mỉm cười hòa nhã hơn, gọi điện thoại bàn báo cáo cho cấp trên."Mời cô đi theo tôi." Qua vài phút cô ta ngắt máy rồi đi trước dẫn trước cửa phòng tổng giám đốc, nữ tiếp tân liền gõ cửa. Nhận được sự cho phép của người bên trong mới cúi đầu mở cửa, tránh sang một bên mời cô gái vào."Mạc Nhẫn, cậu còn muốn hợp tác với tôi nữa không đấy?" Thái Hương Ly vừa nhìn thấy mặt người đàn ông nghiêm túc trên bàn làm việc liền mắng, ngồi xuống ghế rồi quăng mạnh túi xách sang bên cạnh."Vừa mới hạ cánh, không về khách sạn chạy đến đây chỉ để mắng tôi thôi sao?" Mạc Nhẫn nhìn lên cô một cái rồi cúi đầu làm tiếp công việc của mình."Có ai lại để đối tác làm ăn của mình tự sinh tự diệt ở nơi đất khách quê người như cậu không?""Tôi bận chút việc." Thấy thái độ không mấy tốt đẹp của anh, Thái Hương Ly liền biết khó mà lui. Cuối cùng mới đứng lên cầm túi xách, hỏi ý"Hôm nay tôi muốn mượn vợ cậu vài tiếng, không phiền chứ?" Hai chữ "vợ cậu" kia như đấm mạnh vào lòng anh, Mạc Nhẫn có chút khó lòng giải thích được vì sao bản thân mấy ngày nay những lúc rảnh rỗi lại nhớ về đêm hôm đó."Tôi ly hôn rồi.""Ừ, vậy tôi…" Thái Hương Ly đợi chờ lâu, thấy anh chịu lên tiếng, theo quán tính liền gật đầu xem như là anh đồng ý. Chợt nhận ra điều khác thường, cứng đờ nhìn lại."Cậu nói gì? Ly hôn? Vì sao ly hôn?""Chuyện riêng của tôi, tôi không nghĩ là phải kể cho cậu nghe." Anh lạnh nhạt đáp."Mạc Nhẫn, cậu đừng có nói là cậu vì con nhỏ giả tạo kia mà ly hôn với Tiểu Dã nhà tôi đấy nhé." Cô trợn mắt, nghĩ sao nói vậy."Không liên quan đến Mạn Mạn, là cô ta đề nghị ly hôn." Anh nhíu mày sửa lại lời."Vậy là cậu cùng con ả kia đã làm gì quá đáng rồi. Tôi nói cậu ngu ngốc cũng không quá đáng đâu, Tiểu Dã muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn tài năng có tài năng. Thông minh, hiểu chuyện có ai mà không yêu mến. Báu vật bên cạnh không biết hưởng lại đi đâm đầu vào đống ôi thiu, sau này có hối hận cũng không kịp." "Thái Hương Ly, nói chuyện cho đàng hoàng." Anh lườm cô, đầy ý cảnh cáo."Sau này đừng có mà chạy đến cầu xin tôi giúp cậu." Cô tức giận dậm chân bước nhanh ra ngoài, không được bao lâu lại quay về, ló đầu ngoài cửa"Tiểu Dã bây giờ đang ở đâu?""Chắc là không còn ở thành phố này." Mạc Nhẫn đáp qua loa lấy lệ."Vậy số điện thoại liên lạc cậu chắc có chứ, điện thoại tôi tháng trước mất rồi. Không có số của cô ấy." Thái Hương Ly mím thêm một câu nữa đánh mạnh vào anh, hình như là từ lúc họ kết hôn đến nay. Bốn năm trời dài đằng đẵng, anh thế mà lại không có số điện thoại của cô, cũng chưa từng liên lạc với nhau lần nào. "Không có."...Thái Hương Ly buồn chán từ biệt thự cũ của cô và anh trở về, ghé ngang trung tâm thương mại để mua một vài món."Lúc về đây còn hớn hở vì sắp được gặp người bạn tâm giao, vậy mà bây giờ lại tự mình đi chơi, tự mình đi dạo, không ai thèm nói chuyện." Cô lẩm bẩm."Thái tiểu thư phải không?" Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào rợn gáy."Không phải." Vừa quay đầu nhìn thấy Trương Mạn Mạn, cô liền lắc đầu phủ nhận."Đúng là cô rồi, cô về nước khi nào thế? Đang đi dạo sao, tôi có thể đi cùng không?" Cô ta trong lòng hừ lạnh nhưng thái độ bên ngoài lại khác. Nếu như không phải vì Thái Hương Ly là bạn cũng là đối tác làm ăn của anh, gia thế ở nước ngoài lại lớn, cô ta nhất định sẽ không hạ mình như thế này đâu."Đã bảo không phải, còn chạy theo tôi quấy rối nữa là tôi báo cảnh sát đấy." Cô né người ta như né tà, co chân chạy nhanh đi. Chạy muốn đứt hơi, thấy Trương Mạn Mạn không có đuổi theo liền quay người tựa vào tường thở dốc. Cô ngại phải đối mặt với cô ả giả tạo đó."Vẫn là Tiểu Dã tốt." Thái Hương Ly là thật lòng thích Châu Dã, con người lẫn tính tình của cô gái này rất tốt. Tuy nhiều lúc có xấu tính thật nhưng vẫn hơn những kẻ giả dối, hợp ý cô.***Mới sáng sớm, Trương Mạn Mạn bị âm thanh tin nhắn liên hồi từ điện thoại anh đánh thức. Nhìn qua Mạc Nhẫn vẫn còn đang ngủ say, cô ta liền cầm lấy điện thoại nhìn xem là ai.[Cậu thực sự không biết Tiểu Dã ở đâu hả?][Tiểu Dã đáng thương của tôi.][...]Người gửi là Thái Hương ta không dám nhấn vào đọc tin nhắn mà mở xem nhật ký hoạt động. Mỗi ngày đều sẽ có những tin nhắn đại loại như vậy của cùng một người gửi cho anh."Mạn Mạn, anh đã từng nói là không thích có người động vào điện thoại của mình. Em nhớ chứ?" Trương Mạn Mạn còn đang tức giận trong lòng vì bản thân dù có tỏ ra thân thiện đến mấy, Thái Hương Ly cũng không thèm nhìn đến. Đột nhiên bị giọng nói trầm khàn của anh vang lên dọa cho giật mình."Em xin lỗi." Cô ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bỏ điện thoại xuống bàn vẻ mặt tội nghiệp nằm xuống bên cạnh anh.***Một tháng sau."Anh sao thế?" Trương Mạn Mạn từ trong nhà đi ra. Làn khói thuốc lá làm cho cô ta ho vài cái."Em đi vào trong đi." Mạc Nhẫn không có ý dập điếu thuốc đang cầm trên tay, chỉ mở miệng nói."Có chuyện gì đã xảy ra rồi sao?" Cô ta cảm nhận được hình như là người đàn ông này đã thay đổi, dù là rất mờ nhạt."Không có gì, chỉ là có vài việc anh cần phải suy nghĩ kĩ."Thấy anh không thèm nhìn đến mình, cô ta cũng biết điều mà đi vào ngoài ban công chỉ còn lại người đàn ông cùng làn khói thuốc lá nghi ngút. Dạo gần đây anh thường xuyên ngồi một mình trong tối hút thuốc. Trước đây hiếm lắm mới thấy anh rơi vào trạng thái như bây mắt sắc lẹm trong bóng tối đầy rối bời. [Hai ngày trước, Mạc Nhẫn vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ Mạc."Lão Mạc, anh nói xem. Có phải là em đã sai rồi không?" Phỉ Thúy thở dài nhìn chồng, muốn nhận được một lời an ủi."Một người vì em mà tàn phế. Em nói xem, mình có sai hay không?" Mạc Sinh lại không hề an ủi, ông thẳng thắn đáp. Nếu là chuyện khác thì ông có thể bỏ qua, nhưng có những việc nếu làm quá trớn hậu quả sẽ không lường được."Em không có cố ý, chỉ là muốn cảnh cáo con bé đó vạn lần không nên lợi dụng em thôi. Ai ngờ…" Bà ấp úng."Ai ngờ con trai của em lại dám làm ra việc tổn hại đến vợ nó như vậy?" Một câu nói tát mạnh vào mặt cả người trực tiếp nghe cùng người đứng từ phía xa nghe."Không những vậy, việc em cho người đánh Trương Mạn Mạn cũng là một chuyện đáng xấu hổ. Đối với loại người như vậy, em thừa sức biết được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.""Em…"]Ngày hôm đó, không biết anh rời khỏi nhà chính Mạc gia lúc nào. Trong đầu văng vẳng cuộc trò chuyện của bố mẹ bên Nhẫn luôn cho rằng cô đã đánh Trương Mạn Mạn, có bị như vậy cũng là do cô gây chuyện trước. Còn bây giờ thì sao?Phải, là do cô châm ngòi. Nhưng anh chắc chắn rằng mẹ anh sẽ không nói cho Mạn Mạn biết là cô đứng phía sau bày trò. Vì sao cô ta lại nói là cô cho người đánh mình?Vì sao Châu Dã một mực cho là Trương Mạn Mạn hại cô bị thương?Vì sao anh lại đắn đo?Càng nghĩ càng rối não, anh không thể nhìn Trương Mạn Mạn với ánh mắt bình thường được mấy năm nay, cô ta luôn rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức đáng thương. Nhưng bố mẹ anh sẽ không bao giờ nói dối, đặc biệt là họ không biết anh nghe được.***
vợ ơi anh xin lỗi anh sai rồi